Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

Autumn in Canada

     What’s the first thing you notice when summer turns to fall in Canada? It’s the color … especially in Southern Alberta, our neck of the woods, where autumn hits early and the low hanging, late afternoon sun lights up the landscape like a movie screen.

Larch trees

     This is peak hiking season, a time when nature loving locals and tourists alike flock to the Canadian Rockies and compete for a place in the forest. They’re heading to hike trails such as Banff’s Sunshine Meadows (voted one of the top day hikes in Canada by The Lonely Planet), Ptarmigan Cirque in Kananaskis Country and Larch valley above Moraine Lake – where natural light collides with impossibly yellow larch trees creating, to quote writer Diane Ackerman, something akin to ”visual opium.”


      Head east to Ontario, just north of Toronto, where you’ll find another eye popping display – the changing of the Sugar Maple leaves in Algonquin Provincial Park. Home to a healthy swamp donkey (moose), beaver and loon population, Algonquin symbolizes all that is iconically Canadian.  Canoeists, in particular, enjoy Ontario’s oldest park during autumn as it explodes into a colorful palate of burnt orange, sunny yellow and crimson red.  And frankly, next to making love in a canoe (the mark of a true Canuck!), there’s nothing more Canadian than paddling along one of the rivers connecting the park’s 1500 lakes. You might round a bend to see, like we did en route to Tom Thomson Lake, the tender likes of a mother and baby moose feeding in shallow waters. Just for the record, Thomson was an artist who had a huge influence on the Group of Seven – a collective of early 20th century “plein air” painters who made this region famous.

    
    Next door, Quebec also lays claim to being one of Canada’s prettiest provinces during autumn.


    One of the world’s largest French speaking cities, Montreal sees thousands of visitors during this prime tourist season. The city’s enchanting annual “Magic of Lanterns” event – a huge draw for The Montreal Botanical Garden – offers up a different kind of eye candy for fall.


      We’re referring to the hundreds of brightly colored, hand painted Chinese lanterns, floating on ponds and hanging from trees beneath starry skies that feature renditions of everything from sea horses and maidens to warriors and dragons. Walking through the garden on a bracing autumn evening, along with Montrealers swaddled in all manner of scarf-wear, their signature trademark, and basking in the glow of this whimsical event is a sensory experience not to be missed.


    If you keep in mind that fall is fleeting in Canada, it’s easy to understand why we relish the shortest and most colorful of our seasons. Before you know it temperatures plummet, snow flurries and unless you’re from Vancouver, you’re teetering around in so many layers of fleece and wool – practically indistinguishable – with toques (woolen hats or beanies) pulled over your ears.

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

MÙA HÈ YÊU THƯƠNG

Hạ về, nắng trải vàng rực rỡ, tiếng ve kêu râm ran hoà thành dàn đồng ca mùa hè. Sắc phượng đỏ thắm nồng nàn, màu tím của bằng lăng da diết buổi chia ly. 



Hè về trong vắt tiếng nói cười của lũ trẻ mục đồng dong duổi trên lưng đàn trâu mộng no căng mỗi buổi chiều tà, lả lơi những cánh diều chao nghiêng dưới bầu trời cao xanh lộng gió. 

Những cơn mưa rào bất chợt mát lành và ngắn ngủi, những tiếng ve sầu đơn độc, thảng thốt chia tay mùa Hạ, những bước chân nhỏ xíu tung tăng trước cổng trường, những cụm hoa dại ven hồ lung linh trong nắng và làn gió rất dịu dàng.


Cơn mưa rào mùa hạ chợt đến, chợt đi trong khoảnh khắc. Bầu trời đang trong xanh lồng lộng,bất chợt đám mây đen ập đến, rồi mưa ào ạ, xối xả. Mưa làm dịu đi cơn nóng bức oi nồng, mưa tắm mát cho những cánh đồng đang đói nước, mưa dựng lại những mầm non héo quắt, ngả nghiêng dưới cái nắng chói chang.

 Nhưng cơn mưa bất chợt cũng gây nhiều phiền phức lắm đấy! Mưa đến vội vàng làm ướt mẹt cau của bà đang hong nắng, làm ướt áo mẹ đang làm việc ngoài đồng. Dẫu sao thì cơn mưa bất chợt cũng có nhiều điều thú vị lắm chứ!
   Giữa trưa hè mẹ ru con trên chiếc võng kẽo kẹt dưới rặng tre, trao cho con làn gió mát từ tay mẹ phe phẩy quạt nan, mồ hôi ướt áo nhưng mẹ vẫn mỉm cười dành cho con giấc ngủ trưa hè. 

   Gánh nặng cuộc đời, bố để lại cho con một mùa hè thương nhớ, một nắng, hai sương mong con có cuộc sống đủ đầy.
   Cháu tìm về mùa hạ của bà từ những trái ổi ngọt ngào, bát canh cua đồng cùng những câu chuyện cổ tích thân thương.
Nắng đưa trời vào hạ
Gió đưa hồn lên khơi
Chợt hồn như phiến lá
Đã xanh ngơ ngẩn rồi

Chiều nay lòng bỏ ngỏ
Gọi tháng ngày yên vui
Trong tầm tay bé nhỏ
Vút bay qua cuộc đời
Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chưa thành và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết đời học trò sẽ không có cơ hội để trải nghiệm. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, lớp học thân thương…

Chia tay mùa hạ! Ta mang theo ánh mắt hồn nhiên của cô bạn học trò ngồi ngay bàn sau. Ánh mắt ấy biết bao đêm làm trái tim ta phải thổn thức. Ngày mai chia tay rồi, định lấy hết can đảm ghi vào lưu bút của cô ấy những điều thầm kín nhưng…lại thôi vì sợ rằng lời nói yêu thương kia sẽ làm vỡ vụn tình bạn trong sáng thủa học trò. Thế là suốt những năm tháng sau mùa hạ cuối đó, ánh mắt ấy cứ hiện lên trong mỗi giấc mơ của ta…
   Hè về, ngày chia tay của bạn và tôi! Nhớ lắm mùa hạ ơi!
Chia tay mùa hạ, chia xa khoảng trời rưng buồn của những tháng năm học trò. Mùa hạ đã xa… những ước mơ ngày nào bỗng chốc cũng đã thành hoài niệm.


 

Dòng thời gian trôi đi cùng những tháng năm êm đềm của tuổi học đường với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bè bạn, thầy cô. Mái trường, lớp học, sân trường, hàng phượng vĩ, bảng đen, chỗ ngồi, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã giữa giờ chơi, những âu lo bên trang sách …như vỡ oà trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đỏ như máu đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông, báo hiệu thời điểm chia tay mùa hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức:
                                
Tìm nhau trong lớp học
                                 Tìm nhau ngoài hành lang
                                 Tìm nhau trong trang sách
                                 Tìm nhau giờ lang thang

                                 Tìm nhau ta tìm nhau.
                                 Rồi mai ta tìm đâu
                                 Những bóng hình xưa cũ
                                 Mưa kín dòng sông sâu

                                 Gửi dăm ba dòng chữ
                                 Buộc lại mùa chia phôi
                                 Người về trên đỉnh nhớ
                                 Gọi khan lòng xa xôi.

Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỉ niệm nào có thể. Hãy ghi lại từng khuôn mặt bạn bè vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa.. Ôm nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là muôn sau niềm nhớ.Hãy nhớ từng khuôn mặt bạn bè vào trong tim nhé! và mỗi lần nhìn thấy hoa phượng các bạn sẽ lại được sống trong những kỉ niệm xưa!

“Chia tay mùa hạ” mãi đi vào trong ta một cảm xúc lâng lâng mát rượi của cơn mưa cuối hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày nào, để lòng ai bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời…
                                                                                                                                           (SƯU TẦM)



Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

XÚC CẢM MÙA THU

Khi cái nóng oi ả của mùa hè dần dần dịu đi, một buổi sớm mai bạn cảm giác cái lạnh nhè nhẹ đang len lỏi vào cơ thể. Mùa thu đang đến.
Thử nhắm mắt lại, trong không gian thật tĩnh lặng hãy lắng nghe tiếng rơi nhẹ nhàng của chiếc lá, bạn chợt phát giác ra rằng cuộc đời và thiên nhiên có nhiều điều kì diệu, đáng khám phá biết bao!
Là một trong bốn mùa của năm, giữa mùa hạ nóng bức và mùa đông lạnh lẽo, mùa thu như một nhịp cầu, một sự giao thoa tuyệt vời mà tạo hóa đã tạo ra, góp phần tô điểm cho cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Mùa thu đẹp dịu dàng bởi màu vàng của hoa cúc, hoa sao nhái. Chẳng thế mà hoa cúc tự bao giờ đã trở thành biểu tượng gắn liền với mùa thu, một sức sống không quá ồn ào, sôi nổi mà nhẹ nhàng, êm dịu không bao giờ nhạt phai. Nữ thi sĩ Xuân Quỳnh đã từng viết:
                                                    Mùa thu vào hoa cúc
                                                    Chỉ còn em và anh
                                                    Là của mùa thu cũ
                                                    Chỉ còn anh và em



Mùa thu và hoa cúc là sóng đôi, chẳng bao giờ tách rời được, đấy là qui luật của tạo hóa cũng như em và anh cùng tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi vững bền, dù mai kia hoa cúc có tàn, mùa thu sẽ qua đi.
Có bao giờ bạn bước trên con đường đầy lá vàng, bất chợt gặp bóng dáng người thiếu nữ, trên làn tóc, bờ vai vướng màu vàng của lá, bạn sẽ thấy đẹp và trữ tình biết bao!




 Ánh mắt lạ lẫm ban đầu bỗng trở nên thân quen, trong lòng dậy nên một cảm xúc tuyệt vời: "xúc cảm mùa thu".
Sẽ đôi lần sau giờ học, giờ làm việc, chầm chậm một mình dạo bước trên con đường vắng, nhìn lá rơi lác đác, bạn sẽ thấy lòng xao xuyến, muốn làm thơ, muốn hát vang, những lo toan thường nhật tan biến, kỷ niệm đẹp tràn về, thấy yêu thương khát khao vô vàn một ánh mắt từng làm rung động trái tim mình.
Chiếc lá theo làn gió từ đâu đến khẽ chạm vào bờ vai, ta nâng niu chiếc lá trong tay: "Lá ơi có phải duyên số đưa lá đến với ta?”. Nhìn lá rơi mỗi người sẽ có suy nghĩ khác nhau về cuộc đời, về bản thân mình. Người đang vui vẻ, mỉm cười mân mê chiếc lá trong tay như giữ gìn hạnh phúc mình đang có. Ai tâm trạng buồn lại chạnh lòng, tiếc nuối những kỷ niệm xưa "lá xa cành!”.


Đừng giữ chiếc lá trong tay! Đừng khép chặt tâm hồn mình! Hãy để làn gió đưa lá đến một nơi thật xa, hãy để nỗi đau hôm nay trôi vào quá khứ, lá lìa cành nhưng ngày mai dưới nắng xuân ấm áp, từ cành cây kia sẽ nhú lên những chồi non mới, bên mình vẫn có người đang thật sự yêu thương quan tâm đến mỗi bước đi của mình. Sống đẹp với chính mình, với cuộc đời, rồi mai kia, khi gặp chiếc lá thu rơi, bạn sẽ mỉm cười mà giữ chặt trong tay. Thu vẫn mãi là thu, là nguồn cảm hứng vô tận của chúng ta.


Bạn ơi, hãy nắm lấy tay người mình yêu thương nhất dạo bước trên con đường đầy lá, chỉ cần sự im lặng cũng đủ để bạn hiểu người bên cạnh đang nghĩ gì, tình yêu trong bạn lớn đến đâu? Và vẻ đẹp của mùa thu giờ đây không chỉ của thiên nhiên mà là của bạn, của một tâm hồn tràn ngập tình yêu.
                                                                                                                                  (Sưu tầm)

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

Mùa đông kì diệu


Cái buốt giá, làn môi khô nẻ, những sắc màu đa dạng và rực rỡ của muôn vàn loại áo rét, trò chơi trốn tìm thường xuyên của mặt trời, rồi thì những tiếng xuýt xoa vì lạnh, vì phải đợi chờ...
Có khi tôi nghĩ rằng mùa đông thật giống với những nỗi buồn. Cuộc sống có thật nhiều nỗi buồn nhưng mỗi năm chỉ có một mùa đông.

Có thể vì thế nên Thượng đế đã làm cho ngày thật ngắn còn đêm thì thật dài. Những đêm dài khó ngủ cho ta nhận biết rõ cái sâu, thẳm và sắc của màn đen đau đáu đến mức nào. Đêm đông... ta nghe tiếng ai than hoài nỗi nhớ. Đêm đông...
Mùa đông cho ta biết thật nhiều điều. Ta có thể hiểu được mũi kim của mẹ thức suốt đêm để đan áo rét dài, nặng biết bao nhiêu. Ta biết rõ vì sao câu ngạn ngữ “quạt nồng, ấp lạnh” lại gợi nhớ một tuổi ấu thơ ấm nồng và yêu thương nhiều đến thế. Chỉ có với mùa đông, ta mới nghe được cái khô khốc nặng nề trong tiếng ho của cha và tiếng trở mình não nề khi thở dài của mẹ.

Đó cũng là mùa mà cây bàng, cây xoan vẽ lên nền trời xám những khẳng khiu, tội nghiệp của những chiếc cành không lá. Trước khung cảnh ấy có thể đủ khả năng để hiểu, dù một lần thôi, giá trị của khát vọng?
Nếu không có những nỗi đau thì ta chưa sống đủ một kiếp người. Mùa đông đoan chắc điều này. Mọi cái mới mẻ, ngọt ngào chỉ có thể được sinh ra từ những nỗi đau.
Mùa đông được coi là mùa của lãng quên. Người ta quên tiếng sóng, quên luôn cả mặt trời, quên cái mịn màng và xót xa của cát; quên luôn cả vị hanh nồng của gió nồm, cái lồng lộn của những đợt gió Lào bỏng rát; quên cả tiếng ve nhức nhối, quên cả sắc đỏ của phượng hồng. Thế nhưng mùa đông bắt ta phải nhớ rằng còn vẫn có thật nhiều điều không thể nào quên.

Hình như chỉ có thể hiểu được cái ấm nồng của màu mắt e thẹn và ngại ngùng của ai đó trong một ngày đông. Một ly rượu cay trong một chiều mưa lạnh cho ta hiểu rõ hơn thế nào là tình bằng hữu và tình đồng nghiệp. Đợi ai đó trong một cơn mưa giá buốt chắc hẳn là đáng để nhớ hơn rất nhiều sự đợi chờ trong tiếng ve ngân. Sau một cơn mưa bị lạnh ướt, được trở về với một mái nhà, được nhìn để thấy thế nào là một ánh mắt khát, mong, được sưởi ấm bằng sự tin cậy và thông cảm...
Tôi không thích mùa đông nhưng lại có thật một tình yêu mơ hồ với nó. Có lẽ mùa đông đã cho tôi hiểu và biết nhiều về cuộc đời hơn. Tôi hiểu được vì sao trong lạnh lẽo đến chừng ấy, con người vẫn mỏi mong được sưởi ấm, dù chỉ là một chút thôi. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của sóng, cái mênh mông của màn đêm, cái khao khát của tiếng ve và cả tiếng lặng câm của Con dế vất cây vĩ cầm trên cỏ; úp mặt vào thương nhớ khóc đơn côi...
Mùa đông là mùa tương hợp với những mối tình muộn màng. Mùa của những lỗi lầm và trăn trở. Mùa mà cây sim đứng nhọc nhằn trong mưa rét nhưng không thể nở hoa. Đó cũng là mùa ủ ấp những lộc chồi. Mùa xuân bắt đầu bằng những cơn gió lạnh đến tái tê từ lúc cuối đông
                                                                                                                                  (Sưu tầm)