Khi cái nóng oi ả của mùa hè dần dần
dịu đi, một buổi sớm mai bạn cảm giác cái lạnh nhè nhẹ đang len lỏi vào cơ thể.
Mùa thu đang đến.
Thử
nhắm mắt lại, trong không gian thật tĩnh lặng hãy lắng nghe tiếng rơi nhẹ nhàng
của chiếc lá, bạn chợt phát giác ra rằng cuộc đời và thiên nhiên có nhiều điều
kì diệu, đáng khám phá biết bao!
Là
một trong bốn mùa của năm, giữa mùa hạ nóng bức và mùa đông lạnh lẽo, mùa thu
như một nhịp cầu, một sự giao thoa tuyệt vời mà tạo hóa đã tạo ra, góp phần tô
điểm cho cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Mùa thu đẹp dịu dàng bởi màu vàng của hoa
cúc, hoa sao nhái. Chẳng thế mà hoa cúc tự bao giờ đã trở thành biểu tượng gắn
liền với mùa thu, một sức sống không quá ồn ào, sôi nổi mà nhẹ nhàng, êm dịu
không bao giờ nhạt phai. Nữ thi sĩ Xuân Quỳnh đã từng viết:
Mùa thu vào hoa cúc
Chỉ còn em và anh
Là của mùa thu cũ
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn em và anh
Là của mùa thu cũ
Chỉ còn anh và em
Mùa
thu và hoa cúc là sóng đôi, chẳng bao giờ tách rời được, đấy là qui luật của
tạo hóa cũng như em và anh cùng tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi vững bền, dù
mai kia hoa cúc có tàn, mùa thu sẽ qua đi.
Có
bao giờ bạn bước trên con đường đầy lá vàng, bất chợt gặp bóng dáng người thiếu
nữ, trên làn tóc, bờ vai vướng màu vàng của lá, bạn sẽ thấy đẹp và trữ tình
biết bao!
Ánh mắt lạ lẫm ban đầu bỗng trở nên thân quen, trong lòng dậy nên một
cảm xúc tuyệt vời: "xúc cảm mùa thu".
Sẽ
đôi lần sau giờ học, giờ làm việc, chầm chậm một mình dạo bước trên con đường
vắng, nhìn lá rơi lác đác, bạn sẽ thấy lòng xao xuyến, muốn làm thơ, muốn hát
vang, những lo toan thường nhật tan biến, kỷ niệm đẹp tràn về, thấy yêu thương
khát khao vô vàn một ánh mắt từng làm rung động trái tim mình.
Chiếc
lá theo làn gió từ đâu đến khẽ chạm vào bờ vai, ta nâng niu chiếc lá trong tay:
"Lá ơi có phải duyên số đưa lá đến với ta?”. Nhìn lá rơi mỗi người sẽ có
suy nghĩ khác nhau về cuộc đời, về bản thân mình. Người đang vui vẻ, mỉm cười
mân mê chiếc lá trong tay như giữ gìn hạnh phúc mình đang có. Ai tâm trạng buồn
lại chạnh lòng, tiếc nuối những kỷ niệm xưa "lá xa cành!”.
Đừng
giữ chiếc lá trong tay! Đừng khép chặt tâm hồn mình! Hãy để làn gió đưa lá đến
một nơi thật xa, hãy để nỗi đau hôm nay trôi vào quá khứ, lá lìa cành nhưng
ngày mai dưới nắng xuân ấm áp, từ cành cây kia sẽ nhú lên những chồi non mới,
bên mình vẫn có người đang thật sự yêu thương quan tâm đến mỗi bước đi của
mình. Sống đẹp với chính mình, với cuộc đời, rồi mai kia, khi gặp chiếc lá thu
rơi, bạn sẽ mỉm cười mà giữ chặt trong tay. Thu vẫn mãi là thu, là nguồn cảm
hứng vô tận của chúng ta.
Bạn
ơi, hãy nắm lấy tay người mình yêu thương nhất dạo bước trên con đường đầy lá,
chỉ cần sự im lặng cũng đủ để bạn hiểu người bên cạnh đang nghĩ gì, tình yêu
trong bạn lớn đến đâu? Và vẻ đẹp của mùa thu giờ đây không chỉ của thiên nhiên
mà là của bạn, của một tâm hồn tràn ngập tình yêu.
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét